1.Đóa sen xanh(Cô Doãn)-2.Hội ngộ Trưng Vương (Cô Doãn)3.MÙA HÈ CỦA KIM OANH-4.Viếng thăm Catalina(NV)-5.Một nụ cười-

LNĐ- Dưới đây là hai bài viết của cô Doãn-cựu Giáo sư TV:một do bạn Kim Dung gửi cho toàn thể TV 53-60, một do cô Doãn gửi cho chúng tôi . Sau hết là “Một nụ cười” do bạn Kim Oanh fw cho chúng tôi . Xin chia xẻ cùng TV 53-60 và quý độc giả . – BT

====================

Fw: WG: Đóa Sen Xanh -Dona Hoang *
KimDung to:….,me

Co Doan-Dung 2.jpg1

Cô Doãn chụp tại nhà Dung (Tài liệu TV 53-60)

—– Forwarded Message —–
From: Dona Hoang To: “kdunguyen@yahoo.com” Sent: Friday, September 19, 2014 6:33 AM
Subject: WG: Đóa Sen Xanh

Gởi KD, Mloan.QGiao và Hlan đọc cho vui
Bài cô viết về 1 cựu nữ sinh TV
cô D

===================================

Đóa sen xanh

Viết tặng ni cô Huệ Trân – người học trò cũ của tôi
Không ngờ tôi lại gặp em sau 30 năm trời không có tin tức của nhau. Em ở một phương trời, tôi một phương vậy mà vẫn có ngày hội ngộ trên xứ người, ngay tại thành phố tôi đang ở. Thì ra sông dù có nhiều khúc quanh cũng có lúc xuôi dòng!
Qua lời mời của một cô bạn cho hay là sẽ có một buổi trà đàm tại đạo tràng của cô ta, tôi đã nhận lời ngay bởi vì tôi vốn sẵn yêu thích những phút giây thanh thản và ấm cúng ngồi quây quần bên nhau như vậy!
Bước vào đạo tràng, sau khi yên ổn chỗ ngồi, nhìn lên phía diễn giả, trời ơi! tôi giật thót mình, không ngờ đó là em. Em cắt tóc ngắn, mặc áo tràng màu nâu sậm, dáng vẻ thanh thoát! Ngồi bên cạnh là người bạn đời của em – anh Trần quan Long – nhạc sĩ hay phổ nhạc những bài thơ của em. Thấy tôi, em bất chấp mọi người, vụt đứng dậy chạy xuống ôm chầm lấy tôi, cả thầy trò nước mắt rưng rưng, nhìn nhau nghẹn ngào không nói nên lời! Ôi vòng tay ấm áp tình thầy trò làm cho đôi mắt tôi không ngớt nhạt nhoà! Sau phút giây xúc động, em dìu tôi lên phía chỗ em ngồi, giới thiệu với mọi người đây là cô giáo dạy Toán ngày xưa khi em đang học lớp Đệ tứ trường Trưng Vương Sài Gòn. Em còn nhắc lại kỷ niệm khi tôi vào lớp em, vì sao em đã yêu mến cô giáo ngay sau vài tuần học.
Thì ra em đã bỏ rất nhiều năm tháng nghiên cứu miệt mài về giáo lý đạo Phật, đã từng đi nói chuyện nhiều nơi với người bạn đời cùng chí hướng, rất tâm đầu ý hợp. Sau lần ghé Đức, em sẽ qua Paris tiếp tục cuộc hành trình.
Cuộc gặp gỡ với em đã đưa tôi trở về dĩ vãng xa xưa! Ngày ấy tôi mới ra trường Sư Phạm và được bổ về dạy tại trường Trưng Vương Sài Gòn. Dạo đó, nhà trường chưa bắt học sinh mặc đồng phục, mà tôi lại dạy các lớp Đệ tứ, Đệ tam. Các em nữ sinh quá lớn, mặc áo dài hoa sặc sỡ đủ màu với quần dài đen, trong khi ở Huế, thời nữ sinh chúng tôi chỉ quen mặc những bộ đồ lụa dài nội hoá, màu trắng hoặc màu nhạt như hồng phấn hay mỡ gà mà thôi. Tôi thật quá bỡ ngỡ và hơi khớp khi đặt bước chân đầu tiên vào các lớp học. Còn nhớ khi đến trình diện bà Hiệu trưởng, bà đã nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vừa cười vừa nói: “Cô còn nhỏ quá liệu có trị nổi học trò của tôi không?” Cũng may, dần dà các em nữ sinh đã thương mến tôi, coi tôi như một người chị rất gần gũi, không có vẻ gì xa cách giữa thầy trò cả.
Một hôm, tôi cho lớp em làm bài kiểm Toán, cả lớp im phăng phắc chăm chỉ lo làm bài, còn tôi thì đi lui đi tới xem thử các em có làm được không? Ngang qua chỗ em ngồi, thấy ánh nắng chiếu vào bài tập của em, sợ em bị chói mắt, tôi với tay khép bớt một cánh cửa sổ lại. Tôi đã làm với một cử chỉ tự nhiên như với bất cứ em học sinh nào, ai ngờ hành động của tôi đã làm cho em cảm động và em đã thương yêu cô giáo mình từ đó. Em đã dành cho tôi một tình thương đặc biệt và ganh tị ngay cả với những em nào cũng thương tôi như em.
Ngày tôi đổi về dạy trường Đồng Khánh Huế, xa trường, xa Sài Gòn, em đã khóc như mưa làm tôi bước lên máy bay mà vẫn xót xa trong lòng, đành chia tay nhau trong im lặng, buồn nhìn nhau thông cảm mà thôi.
Ngày đám cưới tôi, em đã gởi mừng quà cưới bằng một bức tranh thật lớn in hình đôi chim bồ câu đang âu yếm rù rì bên nhau!
Sau Mậu Thân, tôi vào Sài Gòn thì em đã đi xa, dò hỏi các em học trò cũ được biết em đã có gia đình, có con nhưng lại bị đổ vỡ nửa chừng. Rồi tình cờ khi đi Bưu điện, tôi đã gặp em, thầy trò ôm nhau nức nở nghẹn ngào, hàn huyên một lúc rồi chia tay, em phải về vì đường còn xa lắm!
Từ đó cho đến sau 30.04.75 tôi không hề gặp lại em, cho đến khi qua định cư ở Đức, đi đến đạo tràng lại gặp được em trong một lúc bất ngờ nhất, cuộc đời vẫn còn đem đến cho con người những niềm vui lạ lùng thật!
Qua vài ngày ở München, sau vài bữa cơm thân mật tại gia đình tôi, hai người lại đáp tàu đêm qua Paris trước khi trở về California. Tôi muốn tiễn đưa em một lần cuối, vội vã làm một ít thức ăn mang ra sân ga. Phút chia ly nào cũng ngập tràn luyến lưu bịn rịn nhất là khi mỗi người ở một phương trời quá xa xuôi vạn dặm và nhất là khi không biết có còn gặp lại nhau nữa hay không?
Sau khi về đến Mỹ, em đã gởi cho tôi một thùng quà, mở ra thấy 6 quyển sách đã xuất bản mà chính em là tác giả, kèm theo một bức thư lời lẽ thật dễ thương, đọc xong vẫn còn bùi ngùi vấn vương trong lòng mãi:
“Cô giáo dễ thương ơi!
Em tưởng đã hết duyên sao còn nợ nần nhau quá thế! Anh Long cứ nhìn giỏ thức ăn đêm mà cười hoài.. còn em thì trăn trở, không ngủ được vì bao xúc cảm ngổn ngang. Hai giờ sáng, mở xôi ra, rắc muối mè thơm lừng, vừa nhẩn nha thưởng thức vừa “rên rỉ” … Cô giáo ơi!
Ngày xưa chỉ đóng cánh cửa sổ đã mệt em rồi, nay xôi đậu muối mè tất tả chạy ra ga cho kịp chuyến tàu đêm, em trả bài sao cho trọn hả cô giáo?
Cám ơn tình Chị
Cám ơn sự ân cần của Anh
Thương, ”
Bảo Ngọc
Lật chồng sách ra, tôi càng choáng ngợp, không ngờ em lại còn giỏi viết lách, em đã xuất bản những tác phẩm sau đây:
Gió sông Hồng
Sông núi thì thầm
Tâm Hương Tải Đạo
Vô Tự Thị Chân Kinh
Bình Thường Tâm Thị Đạo
Bước Chân Cùng Tử
Tôi nghĩ tác giả nào khi cầm bút là viết cho mình trước hết, viết vì nội tâm thúc dục mình muốn giải tỏa những ẩn ức, ước vọng, khao khát, viết vì muốn được cảm thông với kẻ khác. Nhưng còn em, tôi phục em quá, so với em tôi chỉ là một hạt cát giữa sa mạc vì vậy không bao giờ tôi dám nhận mình là nhà văn và cũng chưa bao giờ dám nhận lời mời tham dự các buổi họp mặt của các nhà văn nữ khắp nơi.
Càng đọc tôi càng say mê, càng bị lôi cuốn vào những bài em viết, Em đã thấu hiểu rất cao siêu và thấm nhuần rất nhiều về triết lý đạo Phật. Đạo Phật đã đi vào cuộc đời em như bóng với hình. Em cũng đã dày công nghiên cứu, học hỏi qua nhiều tháng năm mới có được một căn bản vững chắc như vậy. Trong khi sự hiểu biết của tôi chỉ “mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm” mà thôi.
Xin hãy cùng tôi đọc thử một đoạn văn sau đây:
………” Cái gì đây?
Tôi dừng vội lại, đến mức suýt ngã chúi về phía trước. Một bông hoa dại vàng rực rỡ từ khe nứt của lề đường xi măng.
Trời đang hừng hực nắng, nền xi măng tưởng như có thể bốc khói. Vậy mà bông hoa vẫn từ đó vươn lên, nở rộ. Vết xi măng nứt rất nhỏ, có sự tình cờ nào của bụi phấn hoa nhờ gió thoảng đưa qua? Hay sự vụng về của con chim nào tha hạt nhả rơi vào đó? Hay duyên của bông hoa vừa hội đủ từ kiếp nào? Hay duyên của chính tôi đã bước tới đúng Sát na này? Thật là kỳ diệu!
Quỳ xuống chưa đủ, tôi đưa tay sờ nhẹ cánh hoa như để chứng nghiệm đây là thật. Đúng. Đây là thật.
Không phải chỉ bông hoa là thật mà tôi sửng sốt vì thông điệp cực kỳ uyên nguyên, cực kỳ hiển lộ, bông hoa đang mang cho tôi cũng là sự thật. Đó là “THÔNG ĐIỆP CỦA SỰ HIỆN DIỆN CHÂN NHƯ, MẦU NHIỆM”
(Trích Bình Thường Tâm Thị Đạo)
Đúng là đạo Phật đã đi vào cuộc đời em như hình với bóng và em đã thấu hiểu đạo Phật là đạo Giác Ngộ.
Bây giờ tôi được tin em đã xuất gia, tôi càng cảm phục em hơn nữa nhưng tôi không ngạc nhiên và quá ngỡ ngàng khi hay tin này.
Trước đó em đã quan niệm rằng nếu định lực yếu kém, hãy dùng hình thức bên ngoài trợ lực, hình thức nào gần nhất với thân, hình thức nào ta có thể nhìn thấy, nhận thấy từng phút từng giây mới có thể liên tục nhắc nhở ta tinh tấn? Và hình thức bên ngoài gần nhất với thân mà dễ thấy dễ nhận hơn, đó là Mái tóc! Và em đã tìm tới một tu viện Sư Nữ, quỳ trước một Ni Sư xin được chứng minh trước Tam Bảo, lòng sám hối và quyết tâm tinh tấn tu học. Em đã xin xuống tóc như một hình thức tự nhắc nhở mình và em đã đưa lại cho bạn em chiếc lược đồi mồi rất đẹp mà bạn đã mua tặng vì từ nay em không dùng nữa!
Sau đó em đã chụp một tấm hình để gởi tặng tôi và hỏi tôi có ngạc nhiên lắm không? Tôi không ngạc nhiên mà chỉ cảm thấy lòng mình dâng lên một niềm cảm xúc rưng rưng!
Xuất gia là một ý định vô cùng cao quý nhưng cũng là một con đường vạn dặm với muôn ngàn khó khăn và gian nan không thể tưởng tượng, không phải ai cũng đi theo con đường này được. Có lần em đã nói với tôi: Chỉ cần chăm chỉ quét thôi, quét rác quét bụi thì tâm sạch, quét nghiệp thì tâm tịnh, quét vô minh thì trí tuệ hiển bày; dù biết vậy nhưng thực hành cho được đâu có dễ dàng! Và em cũng đã tâm sự rằng từ nhỏ em đã mê tiếng chuông công phu sớm từ đại hồng chung của ngôi Chùa gần nhà em. Tiếng chuông nương tâm người thỉnh chuông đã chậm rãi, nhẹ nhàng vượt không gian hạn hẹp, vượt thời gian cô đọng ngân tới đâu không ai hay, chỉ biết tiếng chuông công phu sớm đó chứng thực sự nhiệm mầu tột cùng của Bát nhã “Sắc tức thị không, không tức thị sắc … ”
Em còn xinh đẹp, dù cuộc tình duyên lần đầu đã tan vỡ nhưng hiện tại em đã có một người bạn đời rất tâm đắc, biết cảm thông và trân quý em, vật chất đầy đủ, nhà cửa khang trang, không vướng bận chuyện con cái phiền muộn, vậy mà em vẫn muốn xuất gia, buông xả tất cả chỉ để theo chân đức Phật mà thôi. Em đã thực hiện theo lời Phật dạy: “Con đường ta đã chỉ, đốt đuốc lên mà đi hay không là nơi mỗi chúng sanh!”
Cô Huệ Trân ơi!
Cô đã tìm con đường giải thoát để mà đi, bỏ lại đằng sau tất cả ưu tư phiền muộn của cuộc đời. Cô muốn theo sát bước chân vị Thái tử đã rời bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, bước những bước chân trần đầu tiên, quyết đi tìm những sự thật mầu nhiệm từng bị vô minh che lấp khiến muôn loài triền miên trong luân hồi đau khổ. Cô đã thắp sáng cho mình một niềm tin, một ngọn lửa tin yêu thuần khiết như phiến gỗ nâu chắc, để mãi mãi lớp than hồng vẫn còn đủ sưởi ấm Cô trong những ngày khoác áo nâu sòng, nương thân nơi cửa Phật.
Từ nơi xa xôi này, xin gởi đến Cô lòng mến phục vô biên của cô giáo ngày xưa.
Xin được tặng một Đóa sen xanh tự trái tim người ngưỡng mộ.
Nguyên Hạnh HTD
Tháng 2/2012

*BT chú thích : Trong bài viết này có hai tấm hình Ni cô Huệ Trân chụp với cô Doãn nhưng chúng tôi không thể lấy riêng ra được Cô Doãn cũng không còn hai tấm hình này nữa . Hình cô Doãn đầu trang do Kim Dung chụp khi cô đến thăm nhà Kim Dung (mà chúng tôi đã đưa tin trước đây, cũng trong mục này .-*

…………………………………………………………………………

WG: HộiNgộ_TrưngVương
Dona Hoang to me
=================
Dona Hoang <ngayxuaht2002@yahoo.com> schrieb am 7:43 Dienstag, 9.September 2014:

Gởi Trâm, Khanh và các em đọc cho vui, sau đó nhờ phổ biến cho các bạn khác

Doãn
====
Hội Ngộ Trên Đất Mỹ
Hoàng Thị Doãn

Tôi không đủ ngôn từ để diễn tả nhưng tôi vẫn cố gắng viết để tri ân và đền đáp những bạn bè cùng học sinh Trưng Vương thân yêu đã dành cho tôi những cảm tình thương mến, những tiếp đón quá ư nồng hậu, ngoài sự mong ước của mình trong chuyến đi U.S. vừa qua.
Qua bao nhiêu Email thăm hỏi ân cần của Kim Dung rồi của Mai Phương – Hội Trưởng Hội Cựu Nữ Sinh Trưng Vương Nam California – tôi quyết định bay qua Cali. tham dự “Đại Hội Trưng Vương Thế Giới 2014” và sau đó đi Cruise 4 ngày nữa (21 – 24.7.2014).
Mai Phương đã gởi thư mời, chương trình “Một Thoáng Hương Xưa” qua Đức cho tôi, đọc mà lòng bồi hồi xao xuyến! Những ngày dạy Trưng Vương tuy ngắn ngủi nhưng mỗi lần qua U.S. các em đều tổ chức chương trình họp mặt với cô giáo ngày xưa, thật cảm động vô cùng!
Ngày 20-7-2014, Lan Hoa có nhiệm vụ đưa tôi đến Đại Hội, một rừng người với những tà áo muôn màu muôn sắc đã làm tôi choáng ngợp. Tôi chỉ dạy Trưng Vương có một năm nên đa số đối với tôi đều xa lạ, tôi không khỏi ngỡ ngàng giữa một đám đông như vậy! Những giây phút đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy vô cùng lạc lõng, nhìn đâu cũng không thấy ai quen mình, may mà có chị Đinh Thị Nại, ngày xưa cùng dạy với tôi đã đến. Mấy chục năm trời hai chị em mới gặp lại nhau vì ngày xưa tôi đã từng ở nhà chị, trên đường Phan Đình Phùng, Saigòn. Hai chị em đã ôm nhau nghẹn ngào trong phút giây hội ngộ!
Rồi tôi đã được mời vào hai bàn dành riêng cho giáo sư, lại còn gặp được Phạm Ngọc Trâm cô giáo ngày xưa cùng dạy với tôi, dần dà tôi cảm thấy ấm lòng hơn.
Chương trình buổi lễ thật vĩ đại, bao nhiêu công lao tập dượt mới được như vậy. Màn mở đầu với Hai Bà Trưng và quân lính, với khí thế hào hùng, với quần áo rực rỡ đã lôi cuốn quan khách ngay từ phút đầu. Sau đó là những màn văn nghệ luyện tập thật công phu, cộng thêm tiếng hát của các ca sĩ Anh Dũng, Tuấn Ngọc và Thái Thảo làm cho chương trình càng thêm phong phú hơn.
Rồi các Thầy Cô được mời lên ngồi trước sân khấu, nhận quà lưu niệm. Tôi được mời lên phát biểu thêm đôi lời. Với tất cả xúc động của lòng mình, tôi đã gửi đến Đại Hội những lời xuất phát tự con tim mình khi được trở về với khung trời cũ. Sau giây phút đó, một số các em đã nhận ra tôi như Hồng Lan, Quỳnh Giao … đã tìm đến vây quanh tôi với những lời chào mừng rối rít.
Tôi được giới thiệu với Kim Toàn – đã từng học với tôi lớp Đệ Tam – sẽ ở chung phòng với tôi trong thời gian đi Cruise nên tôi càng vui hơn.
Ngày 21-07, vợ chồng Lan Hương – thủ quỹ của Hội đã đưa tôi đi Cruise.
Mấy ngày lênh đênh trên tàu thật là vui, Kim Toàn đã chăm sóc tôi từng ly từng tí, còn lì xì cho cô giáo nữa. Về đây, nghe lại băng nhạc của Kim Toàn mà bồi hồi nhớ lại những ngày ở bên em! Trong chuyến đi này tôi được ngồi cùng bàn với 2 cô giáo Phạm Ngọc Trâm và Trần Lệ Khanh nên càng vui hơn.
Bao nhiêu là sinh hoạt hằng ngày, tối đến đi coi show, đi kéo máy. Mỗi lần Kim Toàn, cô Trâm thắng đều cho tôi tiền để tôi tham gia nữa, nhưng bỏ vào đồng nào thua đồng đó mà thôi.
Hai buổi sinh hoạt đáng nhớ là vui chơi văn nghệ, tha hồ hát hò, tha hồ trổ tài vì nhóm Trưng Vương được dành cho 2 studio riêng biệt với MC Phương Liên từ Canada qua, rất uy tín, thật dí dỏm và duyên dáng.
Tàu đã ghé Catalina, Ensenada, tôi đã đặt chân lên khu phố của Mexico – một đất nước cách U.S. chẳng bao xa mà trông nghèo nàn đến tội nghiệp. Phố xá bụi bặm, đường xá loang lổ, những đứa bé bán hàng rong xác xơ giữa nắng cháy, những người mẹ bồng con ngồi ăn xin la liệt ngoài đường phố. Mexico đã lưu lại lòng tôi nhiều xót xa bùi ngùi.
Những ngày đi Cruise đã làm cho tôi sống lại trong bầu không khí vui tươi náo nhiệt với các em, nhìn đâu cũng thấy những nụ cười rạng rỡ, những khuôn mặt thương yêu, dù các em không học với tôi nhưng đã dành cho tôi nhiều cảm tình thương mến.
Rồi cuối cùng cũng phải chia tay sau 4 ngày lênh đênh trên biển cả, các em đã giã từ tôi trong luyến lưu bịn rịn trong đó có Vũ Mai Khanh, trưởng ban Văn Nghệ.
Lan Hương và anh Khoa đưa đón tôi tận tình, trên đường từ Cảng Long Beach về còn được đãi đi ăn phở nữa.
Những ngày còn ở Cali. một số các em Trưng Vương lại muốn gặp tôi, những em không đi Cruise như Kim Dung, Quỳnh Giao, Hồng Lan chẳng hạn nên đã tổ chức một buổi hội ngộ tại nhà hàng Seafood World vào trưa ngày 3-8-2014.
Phạm Dung có nhiệm vụ đón tôi như năm ngoái, thay vì với một giỏ lựu xinh xắn, lần này em mang cho tôi những quả táo Tàu ngọt lịm. Lại có thêm chị Đinh Thị Nại nên các em càng vui hơn vì có 2 cô giáo, chị Nại còn mang quà cho tôi nữa.
Tôi đã ngồi chung bàn với các em: Điển, Minh Loan, Phong, Hoàn, Phượng, Thu và Hoàng Oanh. Bàn bên kia có chị Nại, Kim Dung, Phạm Dung, Quỳnh Giao, Hồng Loan, Diệp, Lợi, Phan, Vinh, Hải và Phương Kim.
Thật là vui và ấm cúng, nhất là Minh Loan lại nhắc những kỷ niệm xa xưa về tôi, còn hát lại những câu hát mà ngày xưa tôi đã hát, đã từng mộng mơ đứng bên cửa sổ như thế nào! Ngày đó Điển là em học sinh thương tôi nhiều nhưng chỉ biết im lặng đứng bên tôi như hình với bóng. Bây giờ nghe Minh Loan nhắc lại, em chỉ biết cười trừ với nụ cười vô cùng an lạc.
May mắn nhất là tôi luôn ao ước được đi xem “Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh” một lần trong đời, không ngờ Phương Kim sẵn lòng đưa tôi đi, còn cho Cô mấy cái bánh Trung Thu do tự tay em làm.
Chiều đến Phương Kim đưa tôi về tiệm ăn Royal để đự buổi sinh nhật của 3 em Trưng Vương nữa, tại đó tôi đã gặp lại Kim Nguê đã từng đi Cruise với tôi. Các em dù không học với tôi nhưng đã dành cho tôi sự tiếp đón nồng hậu, còn tặng tôi một bó hoa lan tuyệt đẹp.
Cám ơn các em, tất cả những người trong hình : Thu Thảo, Diễm Phúc, Thuý Liễu, Kim Dung, Phạm Nga (biệt hiệu Nga C), Tâm Đạt, Hồng Mai, Kim Thái, Kim Nguê, Nga Nguyễn(vợ cố nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn), Thuý Hiền, Quỳnh Giao và cuối cùng là Phương Kim riêng Sue Công và Tâm Đan bận chụp hình vì vậy hai em này không có mặt trong hình. Đặc biệt cám ơn Phương Kim đã đón đưa cô giáo hết lòng.
Ôi! ân tình các em dành cho tôi quá đậm đà, hành trang này tôi mang về xứ Đức làm sao chuyên chở cho hết đây?
Gặp nhau mấy ngày trong chuyến đi Cruise chưa đủ, Mai Phương còn muốn tôi dành cho em một ngày trọn vẹn. Em đã đưa tôi đi mua sắm, mua tặng tôi một chiếc áo quá đẹp, đi ăn trưa rồi về nhà em vì chiều còn có một buổi họp mặt nữa. Lần lượt các em mang thức ăn đến, cười nói rộn ràng, có Hồng Tước, Lan Hương Ngà, vợ chồng Như An, Tâm (từ VN), Vân và anh Kính (cũng từ VN), Thu Hương và anh Sơn, Diễm Khanh, Minh Hà, Thúy Hòa, Vĩnh Hảo và Đại còn tặng tôi một cái bóp đầm thật đẹp.
Cám ơn Hồng Tước đã chụp cho tôi rất nhiều hình kỷ niệm, cám ơn ổ bánh với hàng chữ chào mừng tôi đến Cali.
Chiều xuống dần, chúng tôi quây quần bên nhau ngoài sân nhà Mai Phương, trên cao trời lồng lộng gió. Lâu lắm rồi tôi mới được sống lại bầu không khí vui tươi náo nhiệt như vậy. Nhìn đâu cũng thấy toàn những nụ cười rạng rỡ, những khuôn mặt thương yêu, những trận cười ngả nghiêng vì các em đã yêu cầu tôi kể chuyện tiếu lâm. Tôi đã đắm chìm trong những chuỗi ngày trong vắt để thấy tuổi đời được quên đi.
Lan Hương lại làm tài xế đưa tôi về. Cuối cùng rồi cũng đành chia tay thôi!
Sau buổi họp ở nhà hàng Seafood World – Kim Dung lại muốn mời tôi đến nhà chơi. Đến ngày hẹn, Kim Dung và con gái Lan Chi đến đón tôi về nhà, chụp với nhau biết bao tấm hình với vườn hoa xinh đẹp của Kim Dung rồi đưa tôi qua nhà Quỳnh Giao, trên đường đi ghé đón Minh Loan nữa. Đến nơi, Hồng Lan đã chờ sẵn; Quỳnh Giao làm những món ăn ngon để đãi cô giáo. Vậy là 5 thầy trò lại vui bên nhau trong căn phòng ấm cúng của Quỳnh Giao, không muốn rời xa! Rồi mẹ con Kim Dung lại đưa tôi về, chia tay nhau lúc nào cũng bùi ngùi xót xa, không biết đến bao giờ mới gặp được lại nhau đây!
Đêm cuối cùng ở Cali. tôi về ở nhà Lan Hương để trưa mai em đưa tôi ra phi trường. Chỉ còn có một buổi sáng mà Mai Phương cũng cố mời tôi đến tiệm phở Quang Trung, lại còn mua thức ăn cho tôi mang theo nữa. Cuối cùng, Lan Hương và anh Khoa đưa tôi đi, chia tay nhau ở phi trường mà nước mắt rưng rưng cũng như khi nhìn Mai Phương một mình ra về, mắt tôi cũng muốn nhạt nhòa.
Các em ơi! những ngày Trưng Vương được sống lại, lòng Cô cảm thấy ấm áp vô cùng và hãnh diện mình đã chọn cái nghề “cho chẳng bao nhiêu nhưng nhận lại rất nhiều”!
Những tình cảm của học trò đã an ủi và tôi vô cùng trân quý trong những ngày xa quê này. Nắng ấm và phong cảnh, cỏ cây xinh đẹp của Nam Cali. đã làm tôi mê mẩn. Nắng lung linh, những hàng cây xanh ngắt, nhìn đâu cũng thấy tràn đầy sức sống chứ không u buồn trầm mặc gần như quanh năm của cái xứ Đức lạnh lẽo này.
Trước mắt tôi những khuôn mặt khả ái của bạn bè, học trò cứ hiện rõ mãi như những cánh phượng đỏ thắm dễ thương của những ngày xưa thân ái, chuyến đi của tôi nhờ vậy thêm phần đáng nhớ hơn.
Xin cám ơn tất cả đã cho tôi những ngày vui qua mau, 30 ngày trên đất Mỹ là 30 ngày gặp gỡ hân hoan đầy tình thương yêu mặn nồng.
Tôi nhớ nhiều thứ quá, nhớ đêm Đại Hội tưng bừng, những ngày trên tàu Carnival, đường vào căn nhà của Mai Phương trên đồi cao thơ mộng, khu vườn với hồ bơi xinh đẹp của Lan Hương, với hoa nở ngập tràn quanh nhà Kim Dung, căn phòng ấm cúng của Quỳnh Giao, nhớ cả công viên êm đềm mỗi khi chiều xuống.
Biết nói gì đây nữa hỡi các em học trò yêu dấu! Khi không gian đã qua rồi, các em cũng như tôi lại tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình.
Tôi trở về Đức, bỏ lại khung trời nắng ấm của miền Nam California, những chiều gió se lạnh ngoài công viên, bỏ lại những con đường, những khu phố, bỏ lại tất cả những vòng tay thương yêu, tia nhìn trìu mến, bỏ lại tất cả, chỉ còn mang theo dư âm của những kỷ niệm từ một lần gặp gỡ.
Chúc tất cả bình yên. Bây giờ tôi chỉ biết giữ gìn những kỷ niệm đẹp để làm vui cho những tháng năm còn lại bởi vì kỷ niệm làm cho con người giầu có và vô giá!!
Tôi đi gởi lại màu hoa Nhớ,
Nắng ấm, tình người vương lối đi.
Muenchen,
tháng 8-2014

…………………………………………………………….

MÙA HÈ CỦA KIM OANH

**LNĐCó lẽ bạn Kim Oanh và “ông xã” đã đi nghỉ hè muộn nhất trong số tất cả các TV 53-60 . Bạn du lịch Canada vào tháng 9/2014, và gửi cho chúng tôi một số hình ảnh đẹp, rất tiêu biểu của Canada, khiến bạn nào đến rồi thì phải “nhớ cảnh, nhớ người …Canada”, bạn nào chưa thăm Canada thì muốn đi vào …mùa hè năm tới . Xin cám ơn bạn Kim Oanh và chúc tất cả TV chúng ta đều khỏe mạnh, tinh tấn để làm vài chuyến “viễn du” trong năm 2015-sắp tới nơi rồi !- BT**

-o0o-

Mùa Hè Ở Canada

Vài hình farmer market ở Ottawa

Fwd: Jardin botanique
Kim Nguyen to me

Jardin 2.jpg1 Jardin 1.jpg1

……………………………………………………………………
FW- Ottawa
Kim Nguyen to me
Ottawa 2.jpg1
Ottawa 3.jpg1
Ottawa 4.jpg1
Ottawa 5.jpg1
> Vài hình đường phố của Thủ đô của Canada
> Sent from my iPad

………………………………………………………………………………

**Gửi các bạn TV 53-60 một ký sự về đảo Catalina, tg Trịnh Hảo Tâm, mà một số TV 53-60 hải ngoại đã thăm viếng – BT**

Nguồn: nguoiviet.com

Viếng đảo Catalina ngoài khơi Quận Cam (kỳ 1)
Friday, August 19, 2011 3:17:36 PM

Bài và ảnh: TRỊNH HẢO TÂM

Ngoài khơi Quận Cam, California, có nhiều đảo gọi là Channel Islands nhưng chỉ một đảo có người ở và trở thành nơi du lịch nghỉ mát đó là đảo Santa Catalina thường được gọi tắt là đảo Catalina.

Hải cảng Avalon, nơi neo đậu những du thuyền.

Ðảo Catalina có chiều dài 22 miles (35 km) và chiều ngang nơi rộng nhất là 8 miles (13 km) và cách bờ biển Long Beach khoảng 22 miles về hướng Nam. Tuy đứng ở bờ biển Quận Cam thấy dãy núi trên đảo rất rõ vào những ngày trời quang đãng nhưng đảo thuộc Quận Los Angeles và được điều hành bởi Catalina Island Conservancy là một tổ chức bất vụ lợi nhằm bảo tồn môi trường, phong cảnh thiên nhiên trên đảo.

Ngày sinh nhật đi tàu ra đảo miễn phí

Mùa Hè đi tàu ra đảo ngắm cảnh, tắm biển là điều thú vị lại càng thích thú hơn nếu được ra chơi đảo không tốn đồng nào cho vé tàu đò cả chuyến đi lẫn lượt về. Hiện nay hãng tàu Catalina Express đang có chương trình miễn phí vé nếu du khách đi trong ngày sinh nhật của mình và về ngày nào cũng được trong hạn 30 ngày. Chương trình miễn phí này chỉ áp dụng trong thời hạn 1 năm từ 1 Tháng Năm 2011 cho đến 30 Tháng Tư 2012. Hành khách phải đăng ký trên Internet (online) bằng cách vào mạng www.catalinaexpress.com để in ra “Free Birthday Pass” rồi gọi số 800-995-4386 để giữ chỗ cho chuyến đi và chuyến về. Hiện tại giá vé khứ hồi nếu không được miễn phí sẽ là $70 cho người dưới 55 tuổi, trên 55 tuổi $63 và trẻ em là $54. Có thể mang theo xe đạp $6 cho một chiếc. Hãng tàu Catalina Express có ba bến khởi hành là San Pedro, Long Beach (Downtown) và Dana Point, mỗi nơi đều có nhà đậu xe giá $15 một ngày.

Tình cờ vào thăm trang mạng hãng tàu thấy “Free Pass On Your Birthday” tôi ghi danh ngay cho vợ tôi, còn tôi phải mua vé $63. Sáng Thứ Sáu, 12 Tháng Tám tuần qua, chúng tôi khởi hành trong một buổi sáng Hè trời rất đẹp. Tôi chọn chuyến tàu rời bến lúc 10 AM tại Long Beach Downtown gần hồ nuôi cá Aquarium of the Pacific. Khi gọi giữ chỗ bà bán vé dặn rằng phải đến quày vé trước 1 tiếng, mang theo bằng lái xe (để chứng minh ngày sinh) và “Free Birthday Pass” (với số Code) in ra từ Internet. Chúng tôi xuống bến tàu cũng rất sớm bằng xa lộ 710 nhưng xa lộ này dẫn vào hải cảng Los Angeles buổi sáng rất nhiều xe vận tải. Tôi rẽ ra đường thường và lạc tuốt xuống bến tàu Queen Mary. Thôi cũng tốt, ở đây chụp hình với chiếc tàu cổ màu đen nổi tiếng có nhiều ma, có ba ống khói to (tàu xưa chạy bằng máy hơi nước nên phải có ống khói, nay tàu chạy bằng dầu diesel). Chụp hình xong trở lại tìm bến tàu Catalina Express và đậu xe trong building nhiều tầng. Ðến quày vé trả tiền, lấy vé luôn cho cả chuyến về lúc 6 PM cùng ngày và bà bán vé chúc “Happy Birthday” vợ tôi, chúc đi chơi vui và đưa miếng lụa chúc sinh nhật từ hãng tàu để gắn trên áo. Trong nhà bán vé, chờ tàu có quày bán thức ăn sáng, cà phê nước ngọt khá lịch sự. Chúng tôi ra ngoài cầu tàu cho thoáng mát và xem chiếc tàu bao lớn. Tàu có hai tầng chính, tầng trên cao giá vé cao hơn nhưng ngồi ngoài trời vé bằng tầng dưới. 9 giờ 30 người ta cho xuống tàu, trong lúc sắp hàng có bà người Mỹ thấy vợ tôi gắn miếng lụa chúc sinh nhật, bà cũng chúc “Happy Birthday” và thấy trên áo bà cũng có một miếng như vậy. Ðúng 10 giờ tàu nổ máy khởi hành chạy ngang qua chiếc Queen Mary và phía ngoài là cảng Long Beach với nhiều cần cẩu bốc dỡ những thùng container, nơi đây có chiếc du thuyền hãng Carnival to lớn. Sáng hôm nay biển hơi mù sương và lặng sóng, không thấy cá voi mà chỉ thấy một con hải cẩu nhấp nhô trên sóng nước đơn độc một mình.

Avalon, thủ phủ đảo Catalina

Một giờ sau tàu giảm vận tốc để cập vào cầu tàu thành phố Avalon là thị trấn lớn nhất trên đảo. Thị trấn kia là Two Harbors một làng nhỏ dân số chỉ có 298 người ở phía Bắc nơi eo thắt là chỗ hẹp nhất trên đảo nên có hai bờ biển gần gặp nhau. Thành phố Avalon theo thống kê năm 2010 có dân số là 3,728 người ở phía Nam gần cuối đảo, tọa lạc trong một thung lũng cây cối xanh tươi có bãi biển hình bán nguyệt là nơi nhiều du thuyền ca nô neo đậu. Phía Bắc bãi là tòa nhà hình tròn mái ngói đỏ theo kiến trúc kiểu Ý gọi là Casino, nhưng không có nghĩa thông thường là sòng bài mà theo người Ý “Casino” là nơi hội tụ, gặp gỡ. Phía Nam bãi biển là cầu tàu của hãng Catalina Express. Nhà cửa trong thành phố nho nhỏ sơn trắng với mái ngói đỏ theo kiểu Ðịa Trung Hải và xây cheo leo trên những dãy đồi núi bao quanh thành phố.

Thành phố Avalon, thủ phủ đảo Catalina ngoài khơi Quận Cam, California.

Vừa lên bờ ngay tại bến tàu thấy quảng cáo những tua du ngoạn ngắm cảnh đảo Catalina, chúng tôi chọn mua tua xe buýt dạo quanh thành phố “Avalon Scenic Tour” trong 1 giờ 20 phút với giá $20 mỗi người. Trong lúc chờ giờ khởi hành chúng tôi đi vào trung tâm thành phố kiếm gì ăn trưa nhưng thấy các nhà hàng quá đông người, sợ không đủ giờ nên chúng tôi vào chợ Vons mua sandwich ăn đỡ và lon Coca Cola giá $2/lon. So với trong đất liền cái gì nơi đây cũng mắc hơn và thuế mua bán là 9.25% giống như Los Angeles. Ðường sá trong thành phố nhỏ hẹp và ít xe hơi lưu thông vì chính quyền sợ ô nhiễm nên hạn chế người dân sử dụng xe hơi. Muốn đem một chiếc xe từ trong đất liền ra phải chờ đợi nhiều khi đến 10 năm! Dân chúng địa phương chỉ dùng xe điện loại dùng trong sân golf và đi xe đạp hay xe gắn máy loại nhỏ. Xe hơi chỉ có taxi, các xe shuttle của các khách sạn đưa đón du khách, bưu điện và các hãng tiện ích công cộng như ga, điện, nước. Xe rác thấy chỉ có loại nhỏ với người phu mang từng thùng đến đổ vào. An ninh, trật tự trên đảo do lực lượng cảnh sát quận hạt Los Angeles phụ trách và họ di chuyển bằng xe SUV. Không có đèn giao thông xanh đỏ trên đảo và không thấy một trạm xăng nào.

Tàu Catalina Express đậu ở bến tàu Avalon.

Chỉ cách bờ 22 dặm nhưng đảo Catalina như một thế giới khác, nơi đây biển nước trong xanh, nhà cửa tường trắng ngói đỏ cheo leo trên triền núi như ở Hy Lạp. Không tiếng xe cộ ồn ào mà chỉ nghe tiếng sóng vỗ, tiếng cười nói của du khách trong những nhà hàng, quán nước phong cách những ngày xa xưa, êm đềm tình tứ lãng mạn.

Trịnh Hảo Tâm

Cùng tác giả đã phát hành quyển ký sự du lịch “Nhật Bản, Hồng Kông, Macau, Thái Lan” dầy 392 trang với nhiều hình ảnh, bản đồ. Ðộc giả từng thích thú theo dõi chuyến đi Thái Lan của tác giả trên Người Việt có thể tìm mua tại các nhà sách, cũng giá 15 USD mỗi quyển. Ở xa gởi ngân phiếu 15 USD về tác giả, sách có chữ ký sẽ được gởi đến tận nhà (bao cước phí trong nước Mỹ):

Trinh Hao Tam

Email: trinhhaotam@yahoo.com

(Xin đừng dùng Email cũ trinhhaotam@hotmail.com)

0o0

Viếng đảo Catalina Island ngoài khơi Quận Cam (kỳ 2)
Friday, August 26, 2011 4:24:44 PM

Bài và ảnh: TRỊNH HẢO TÂM

Ðảo Catalina cách bờ biển Quận Cam California 22 miles (35 km), muốn ra chơi đảo du khách phải đi tàu đò (ferry) mất một tiếng đồng hồ, giá vé 70 USD khứ hồi.

Bến cảng du thuyền thành phố Avalon, đảo Catalina Island.

Ðể ăn mừng 30 năm phục vụ, hãng tàu Catalina Express đang có chương trình miễn phí vé khứ hồi nếu đi trong ngày sinh nhật trong thời hạn từ 1 tháng 5, 2011 đến 30 tháng 4, 2012. Muốn có vé tàu miễn phí xin vào trang mạng www.catalinaexpress.com để ghi danh và giữ chỗ trên tàu.

Du khách ở xa đến California bằng phi trường Los Angeles (LAX), bến tàu ra đảo Catalina gần nhất là ở Marina Del Rey chỉ cách phi trường 4 miles. Du khách đến Calfornia cư ngụ ở Little Saigon thuộc Quận Cam, hãng Catalina Express có bến tàu ở Long Beach, San Pedro và Dana Point. Còn ở Newport Beach có hãng tàu Catalina Passenger Service cũng có tàu ra đảo và du khách cũng có thể dùng trực thăng viếng đảo khởi hành từ San Pedro và Long Beach.

Catalina là đảo nhỏ, thủ phủ trên đảo thành phố Avalon cũng rất nhỏ diện tích chỉ có 1 dặm vuông (1mile square), đi năm ba phút cũng về chốn cũ nên phương tiện giao thông công cộng trên đảo rất giới hạn và người ta chỉ cần đi bộ hoặc xe đạp. Du khách có thể mang xe đạp ra đảo hoặc mướn xe đạp nhưng sử dụng xe đạp ở đây phải có giấy phép lệ phí đến 50 USD một năm. Chính quyền đảo rất giới hạn xe hơi và dân chúng trên đảo thường dùng xe điện loại dùng trong sân golf (golf carts) để di chuyển. Du khách nếu ngại đi bộ có thể mướn xe golf cart với giá khoảng 40 USD một giờ, có loại 2 ghế, 4 ghế và hơn nhưng cũng không đi xa được vì tất cả các nơi cần viếng chỉ quanh quẩn ở Avalon, bến tàu, bãi tắm, hàng quán, khách sạn đều ít phút đi bộ.

Bờ biển Avalon cạnh ngôi nhà Casino.

Muốn ngoạn cảnh xa hơn như lên núi nhìn xuống thành phố, ngang qua những ngôi nhà nghỉ mát của tài tử màn bạc hay đi sâu vào đảo để khám phá cảnh đẹp thiên nhiên, gặp những con trâu rừng (American bison), du khách có thể tham gia những tua xe buýt. Có hai loại tua khám phá đảo: tua 2 tiếng đồng hồ đi sâu vào bên trong đảo có cơ hội thấy những con trâu rừng và tua đi gần quanh thành phố Avalon trong vòng khoảng 40 phút. Thật sự trâu rừng không có trên đảo nhưng vào năm 1924 khi quay phim “The Vanishing American” người ta đã mang ra 14 con trâu rừng, sau khi quay phim ngại đưa chúng trở về đất liền tốn tiền chuyên chở nên đã để chúng sống luôn trên đảo. Ngày nay chúng sinh sôi phát triển thành một đàn trâu rừng khoảng 150 con.

Chúng tôi mua tua “Ngắm cảnh Avalon” (Avalon Scenic Tour) tại quày ở bến tàu khi mới vừa lên bờ. Tua này đi bằng xe buýt trong khoảng 40 phút cộng với thời gian thăm nhà bảo tàng do vậy khi hỏi tua kéo dài bao lâu, người bán trả lời là 1 tiếng 20 phút. Chúng tôi lên một xe buýt kiểu xưa, một ông Mỹ vừa làm tài xế vừa là hướng dẫn viên. Ða số người trong tua là một nhóm du khách người da đen có lẽ đến từ tiểu bang Louisiana, thấy vậy ông Mỹ nói bằng giọng của người miền Nam Hoa Kỳ. Ông lái xe chạy qua vài con đường chính Avalon chỉ cho thấy nhà thờ Thiên Chúa Giáo ở đường Beacon St., nhà bưu điện ở gần đó, rồi ông lái xe lên núi ngang qua sân golf, công viên chim, đến một thung lũng sâu xem người ta chơi đu dây ngang qua vực sâu gọi là trò chơi “Zip Line” (trò chơi này thấy quảng cáo là “sẽ du hành” 3/4 mile cao độ 300 feet trên thung lũng với vận tốc 45 mile/giờ, giá 109 USD). Xe chạy ngang qua những căn nhà của những tài tử màn bạc ngày trước như Marilyn Moroe, những khách sạn nghỉ dưỡng (resorts) và cuối cùng dừng lại tại ngôi nhà Casino để cho chúng tôi xem nhà bảo tàng Marilyn Monroe ở tầng dưới của nhà Casino. Vé vào nhà bảo tàng là 5 USD đã bao gồm trong chuyến tua này nên chúng tôi khỏi phải mua vé. Tới đây coi như tua ngắm cảnh thành phố Avalon chấm dứt và sau khi xem nhà bảo tàng chúng tôi tự do về lại trung tâm thành phố.

Viện bảo tàng Marilyn Monroe

Trong nhà bảo tàng có chiếu đoạn phim về cuộc đời của cô đào điện ảnh Marilyn Monroe. Ðể thoát khỏi nhà nuôi trẻ mồ côi, Norma Jean Baker kết hôn vào năm 1942 lúc cô vừa tròn 16 tuổi. Chồng cô là người hàng xóm 20 tuổi tên James Dougherty, năm 1944 anh ta làm cho hãng thương thuyền và được đổi ra đảo Catalina. Tại đây người vợ trẻ hàng ngày chỉ biết làm công việc nội trợ trên hòn đảo du lịch được nhiều tài tử Hollywood chọn làm nơi ra vui chơi nghỉ mát. Khi ông chồng thuyên chuyển ra nước ngoài cũng là lúc Norma Jean trở về đất liền và bắt đầu dấn bước trên con đường để trở thành Marilyn Monroe sau này, cô đã ly dị chồng năm 1946. Ðó là nội dung của cuốn phim tài liệu “Before She Was Marilyn: Marilyn Monroe on Catalina Island” chúng tôi được xem, chiếu tại nhà bảo tàng từ 2 tháng 8 đến 31 tháng 11 năm nay 2011. Nhà bảo tàng gồm những căn phòng trưng bày hình ảnh về cuộc đời của người mẫu, ca sĩ và minh tinh điện ảnh Marilyn Monroe. Cô có sắc đẹp quyến rũ, giọng ca nồng nàn và tài diễn xuất duyên dáng, cô tạo được tiền tài danh vọng nhưng cuộc đời cô đơn không hạnh phúc. Cô đã qua đời ở Hollywood ngày 5 tháng 8, 1962 vì sử dụng thuốc quá liều, thật là “hồng nhan đa truân” má hồng phận bạc!

Một nhà hàng trên đảo Catalina Island.

Một nữ tài tử xinh đẹp nổi tiếng khác cũng chết tại đảo Catalina là Natalie Wood. Sau lễ Tạ Ơn năm 1981, Natalie Wood cùng chồng là tài tử Robert Wagner lái chiếc du thuyền của mình ra chơi đảo và trong đêm tối ngày 29 tháng 11, 1981 sau khi uống nhiều rượu cô đã tử nạn vì rơi xuống biển gần làng Two Harbor ở về phía Bắc đảo. Năm ấy cô mới 43 tuổi và được an táng ở nghĩa trang Westwood Village Memorial Park gần Hollywood.

Trịnh Hảo Tâm

Cùng tác giả đã phát hành quyển ký sự du lịch “Nhật Bản, Hồng Kông Macau, Thái Lan” dầy 392 trang với nhiều hình ảnh, bản đồ. Ðộc giả từng thích thú theo dõi chuyến đi Thái Lan của tác giả trên Người Việt có thể tìm mua tại các nhà sách, cũng giá 15 USD mỗi quyển. Ở xa gởi ngân phiếu 15 USD về tác giả, sách có chữ ký sẽ được gởi đến tận nhà (bao cước phí trong nước Mỹ):

Email: trinhhaotam@yahoo.com

(Xin đừng dùng Email cũ trinhhaotam@hotmail.com)

………………………………………………………….

***Gửi TV 53-60 một nụ cười – BT***

Fw: Người đàn ông lý tưởng!
Kim Oanh Nguyen to:…,me

Người đàn ông lý tưởng!

Một tỷ phú ăn mặc bảnh bao đi ra chợ gặp một ông lão ăn mày ăn mặc rách rưới hôi hám. Người tỷ phú dừng xe ô tô lại và cầm 200 USD đưa ra và hỏi:
– ”Nếu có số tiền này ông có xử dụng cờ bạc không?”
– Người ăn mày nói: “từ nhỏ đến lớn đi ăn mày chưa biết đến cờ bạc là gì”.
– Tỷ phú hỏi tiếp : ” Vậy có đem đi nhậu không.?”
Lão ăn mày cúi gầm mặt :” Đi ăn xin ,cơm không đủ no làm gì biết đên bia ” .
– Thế ông có đàn đúm gái gú không?
– Lão ăn mày thở hổn hển ”Ăn không đủ no lấy hơi sức đâu mà đàn đúm gái gú. Hồi nhỏ tới giờ lão chưa biết tới cái vụ này “.
Người tỷ phú mắt sáng lên giục :
” Ông cất tiền vô đi , rồi lên xe ô tô tui chở ông ra nhà hàng ăn với tui. Tui kêu vợ tui đến gặp ông”.
Lão ăn mày rụt rè hỏi: ”Chi vậy?”
– Người tỷ phú hứng khởi : ”Để cho vợ tui được thấy tận mắt người đàn ông lý tưởng mà cô ấy hay bắt tui phải làm theo. Cho cô ấy mở mắt ra :
“Đàn ông mà chẳng biết gì về tứ đỗ tường thì chỉ có nước đi…. ăn mày mà thôi!!!”

……………………………………………….

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Paid Links