Tưởng Nhớ Chị Hà Bích Loan (Nhã Nhạc)

                                  Tưởng Nhớ Chị Hà Bích Loan
                                                               (1938-2011)
Nhã Nhạc
 


                           
                  Các Giáo sư từ trái :Chị Thu, Tường Vinh, Hà Bích Loan, Thày Đat,**


                          
      Các Giáo sư: Hà Bích Loan, chị Thu, Tường Vinh trên đường Lê Thánh Tôn-Sài Gòn 2010**
Loan “ra đi”  đã được một năm rồi .
Một năm qua, em vẫn nhớ tới Loan luôn . Như nhiều năm trước đây, khi ra đường, trên khu phố Bolsa, em thường gặp, có người, nhìn từ đằng sau, giống Loan lắm, cũng với dáng người cao, dong dỏng, mái tóc uốn ngắn – vóc dáng của một thiếu nữ “Hà Nội xưa”, em đã bước lên ngang hàng với người đó, em nhìn ngang xem, có phải Loan, Loan mới từ Sài Gon qua du lịch hay không ?  – Không !   –  Lẽ tất nhiên như thế ! – chỉ vì em quá tưởng nhớ tới Loan mà thôi !
Từ sau ngày Loan mất – mới chỉ từ 2011 – ra đường, em vẫn thỉnh thoảng, nhìn từ phía sau, một người vóc dáng rất giống Loan, em không bước lên ngang hàng với người đó nữa, em cúi xuống, nhìn bàn chân mình bước đi, lòng xót xa, ngậm ngùi …
Như một nhiệm màu, tháng tám năm 2001, Loan được cấp visa, từ Sài Gòn qua thăm Hoa Kỳ . Loan đã tới đây, Cali này – sau khi đã ở chơi với cháu ruột bên New York ít lâu .
Loan đã sống 1 ngày, một đêm trong căn nhà này với em, Loan ngủ trong phòng kia, sáng ra Loan bảo em : “Nhà T. ấm cúng lắm” . Em chở Loan đi thăm các bạn Loan, vài người bạn trước đây, cùng dạy ở Ngô Quyền với Loan …..
Những kỷ niệm này, bây giờ, nhớ lại, đã không phải là một an ủi cho em hay sao ? Loan đã ở đây . Loan đã ngủ trong phòng khách kia . Loan đã ngồi ở bàn ăn kia, đã uống một ly cà phê em pha …Lắm lúc em tự hỏi : đời sống : thực hay mộng ?!
Như một màu nhiệm khác , em cũng được cấp vsa về Sài Gòn, tháng 10 năm đó . Loan đã thâu ngắn thời gian du lịch : thu xếp đi thăm hai tiểu bang nữa, để, sau đó, về VN cùng với em .
Năm 2005 và 2009, em về VN lần nữa . Loan vẫn ở đó, trong căn nhà 2 tầng, hẻm Trương Minh Giảng, ngay dưới hẻm nhà em (trước trường Tiểu học Trương Minh Giảng)
Do cùng dạy học, lại thêm là hàng xóm rất gần gũi, chúng ta đã trở thành thân thiết,như người ruột thịt trong gia đình . Chúng ta đã có nhiều kỷ niệm với nhau, đặc biệt trong 10 năm, từ Tháng tư 1975 đến năm 1985 (khi em phải rời VN, đi đoàn tụ gia đình bên này). Chúng ta đã có một thời thanh xuân, một thuở vàng son  với cuộc sống yên ấm, an bình ,trước 1975 …-những kỷ niệm ấy-hình như chỉ là một sự tự nhiên … Cho đến sau 30-4-1975, những kỷ niệm sau này –cùng với cả đồng bào miền Nam – mới thật sự là những kỷ niệm khó quên, “để đời” , những kỷ niệm cay đắng, ngậm ngùi , chúng ta chưa hề nếm trải trước đó !….Và, một cách riêng, em có Loan ở bên để mà chia xẻ, nâng đỡ nhau .
Em nhớ như in, một buổi chiều muộn, đã ngả sang tối, sau buổi học tập chính trị cho các các giáo viên (tức giáo sư cũ), em chở Loan về trên cái xe Yamaha mầu xanh của em . Khi con đường Hiền Vương sắp cắt đường Trương Mình Giảng – đường của nhà chúng ta – lúc đó có tên mới là Nguyễn Văn Trỗi – em vẫn chạy thẳng thay vì rẽ phải trên đường này . Bỗng, em nghe Loan nói : “Đường nhà mình đây rồi mà, T. đi đâu vậy ?” .Em vội quay đầu xe lại, trên đường Trương Minh Giảng, nay là đường Nguyễn Văn Trỗi . Em nhớ, em không trả lời Loan .Em chỉ lặng lẽ quay đầu xe lai …Em lơ đễnh quên đường về ? Hay, trong đầu em , sau cái tên NguyỄn Văn Trỗi, là hình ảnh những người thân yêu, đồng bào miền Nam của mình , vừa bị gọi đi học tập, không phải trong 3 ngày, hay 9 tháng …mà là họ bị bắt đi tù, không biết ngày nào về …Cái tên NguyỄn Văn Trỗi cũng gợi ra hình ảnh các bạn đồng nghiệp của chúng ta, sau giờ dạy trên lớp, đã phải vất vả đi làm thêm một việc gì đó để nuôi sống gia đình và tiếp tế cho người chồng đã ở trong trại tù …Như, tình cờ, em đã gặp một người bạn của em –HN, giáo sư Anh Văn – đang gò lưng đạp chiếc xe lúc lên dốc ở ngã ba Hai Bà Trưng + Hiền Vương, đem ít bánh cam bỏ mối ở chợ Tân Định, (nhà HN ở tận bên Khánh Hội) . Một cảm giác xót ruột, đau lòng tràn ngập tâm hồn em . Những hình ảnh buồn thương đã là nguyên nhân khiến em không thể nhớ tên con đường mới nhà mình là Ngyễn Văn Trỗi !!! Ngàn lần, em không muốn nhớ !
Loan, như hiểu em, muốn phá tan sự im lặng nặng nề, Loan đã nói đùa : “Gần tới nhà rồi, còn không về, muốn đi ngủ bờ, ngủ bụi hay sao ?” . Em đáp: “Loan không nhắc, em có thể đi lạc tới cánh đồng hay bãi cỏ hoang nào thật !”
Sau đó, tiếp đến chuyên hai tên cán bộ kia đến nhà em đòi lấy căn nhà vì người đứng tên nhà đã “trốn” ra khỏi nước trước 30-4-75 ! Em đã dùng đúng nguyên tắc, chính sách của bọn chúng để chứng mình 2 tên cán bộ này đã đi sai đường lối của Ban quân quản, tiếp thu thành phố, chỉ vì chúng tham lam, muốn chiếm đoạt nhà cửa của dân miền Nam . Hàng ngày, mỗi buổi sáng, hai tên này đến nhà em, yêu cầu dọn nhà ra ,  em nói sẽ mời Chủ tịch Quận Ba đến đây để giải quyết việc này: cán bộ nhà nước làm sai chính sách của Đảng : “Ai bỏ nước đi, chỉ người đó có tội, ai đang có tên trong sổ gia đình thì vẫn đươc sống trong nhà mình  như trước .  Những ngày em lên xuống quận Ba để mời cho bằng được ông Chủ tịch Quân phải tới nhà em để gặp 2 tên cán bộ này , Loan đã sang ngồi với mẹ em, canh chừng nhà cho em . Cuối cùng, gia đình em đã thắng với Loan ở bên cạnh .
Kỷ niệm ngậm ngùi, cay đắng sau 1975 thì nhiều lắm, nhưng cũng có một lần vui . Em nhớ cái Tết, ngay sau 4-75, em  và anh H. đã mang một bánh pháo tới đốt trước cửa nhà Loan Đêm Giao Thừa năm đó, mong tiếng pháo nổ ròn tan, xác pháo đỏ tươi, sẽ đem lại bình yên cho Loan và gia đình ..trong một xã hội tan nát, đảo điên những ngày tháng đầu, sau khi cánh cổng Dinh Độc Lập bị kéo xập …
Loan cũng đà là  nhân chứng của mối tình chung thủy, tha thiết, của anh C. khi “vướng vít’ vào em trong hàng chục năm trời-mà theo Loan, dù thế nào, em cũng đã có lỗi, vì đã làm khổ cuộc đời C.  .Tuy nhiên,Loan đã an ủi, nâng đỡ tinh thần anh C. và cả em nữa ,Loan nói: Loan thương cả hai chúng em . Mối tình thật đẹp . Khi anh C. mất đột ngột và còn quá trẻ, Loan xúc động, thương em, hết lời an ủi, săn sóc em cho tới ngày em rời quê hương …
Trong giai đoạn của một xã hội điên đảo như thế, chúng ta vẫn sát cánh nương tựa vào nhạu,an ủi, che chở nhau ….
Thế mà, Loan ơi, ngày em nhận được tin Loan “ra đi”, em đã không nói được một lời nào với riêng Loan, không “ai điếu”, không “phân ưu”, không một lời cầu chúc hương linh Loan :sớm về cõi Tịnh Độ”, v..v..

Ở bên nửa quả địa cầu này, em chỉ thông báoTin Buồn đến các đồng nghiệp bằng hữu, học trò của Loan . Em đã đăng đầy đủ các bài Điếu văn, hình ảnh tang lễ của Loan do Cựu học sinh Ngô Quyền đứng ra, xin được làm chủ tang lễ của Loan, một cô giáo mà họ kính yêu vô vàn … Các em  cựu HSNQ này đã lồng tấm ảnh nhỏ của Loan vào giữa vòng hoa tang nhiều mầu sắc – bình thường là rất rực rỡ-Nhưng, hôm nay, “người buồn, “hoa đâu có tươi bao giờ “ ! Chỉ duy nhất nụ cười của Loan-giữa vòng hoa tang đó là vẫn rất tươi – tươi như bao giờ và tươi như muôn thuở-  Đúng như lời  học trò Loan đã nói : Loan vào lớp học với nụ cười rạng rờ, tươi thắm trên môi, với lời giảng Kiều làm rung động trái tim họ, khiến họ say mê, yêu đời và yêu người bất hạnh, ; từ đó, họ muốn làm một điều gì tốt đẹp  cho đời, dưới nhiều khía cạnh khác nhau …
Đó là nguyên nhân học trò Ngô Quyền của Loan không bao giờ quên Loan ; hành động đầu tiên của họ là xin với gia đình Loan để đứng ra điều hành tang lễ của Loan . Tình Sư Đệ  như thế, còn gì đẹp hơn nữa trong cuộc đời này . !
Và em, và bằng hữu của Loan, cũng chẳng bao giờ có thể quên Loan được .
Riêng với em, tin Loan qua đời đã đem lại một sự hụt hẫng , một đau đớn lặn sâu trong trái tim, đã khiến em bất động, lặng lẽ làm công việc thông báo ….không nói nổi một lời riêng với Loan !  Em tin là , một lần nữa, hương linh Loan lại hiểu rõ em, hệt như hôm em lặng lẽ quay đầu xe về đường Trương Minh Giảng, nay có tên mới Ngyễn Văn Trỗi .
Chỉ có hương linh  Loan hiểu được : nay, em đã mất một người bạn thân yêu, , đã chia xẻ , quan tâm, săn sóc, che chở em như với một đứa em …. Nỗi đau đó lớn lắm, khiến em chỉ biết lặng lẽ tưởng nhớ tới Loan  trong yên lặng mà thôi ..
Hôm nay, em tin là hương linh Loan đã được Đức A-Di-Đà đón nhận vào Cõi Tịnh Độ của Ngài . Nơi đó, Loan sẽ an nhiên trong bầu không khí thần tiên, Loan sẽ tu tập cùng các bậc Tiên Thiên để sẽ bước lên một bậc nữa là Cõi Niết Bàn .
Em tin cả là Loan đã gặp Ba Mẹ của Loan cùng những người thân yêu khác của Loan .
Em cũng tin Loan hiểu rằng : chẳng bao lâu nữa, em sẽ được gặp lại Loan …
Loan ơi, xin Loan an nghỉ đời đời nơi cõi vĩnh hằng .
Đầu thu 2012
Nhã Nhạc
************
**Hình trích từ Trang Web của Cựu Học sinh Ngô Quyền **
…………………………………………………………………………………………

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Paid Links