Thư gửi người "anh theo ngọ về" …

06/10: Thư gửi người “anh theo ngọ về” …
Category: Tùy Bút / Hồi ký
Posted by: Tbl Đọc: 4278 lần
Mùa thu 2009
Thư gửi người “ Anh theo Ngọ về …”
Kính viếng hương hồn anh L.Q.C .
“ Ngọ “ định viết thư này cho anh ngay từ khi đặt chân định cư trên xứ sở này , rồi sẽ đốt nó đi cho anh –lần đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng trong đời Ngọ ! Nhưng như mọi người , …
… Ngọ bị cuốn trôi vào việc học hành , tìm cách xây dựng lại cuộc đời ..với rất nhiều khác lạ mà mỗi người phải tìm cách thích nghi càng nhanh càng tốt . Nhiều đêm , khi công việc đã hết , trong những giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi và quý giá , Ngọ vẫn nhớ tới anh luôn , như hôm nay đây , Ngọ đã nhớ tới cuộc đời của anh và cuộc đời của Ngọ , kể từ cái năm 1954 đó!
Anh đã “ theo Ngọ về “ không phải chỉ trong ba tháng chúng ta cùng học với nhau ở lớp Đệ lục Trường Trung học P.C.T.. – Đà Nẵng – quê hương của anh . Đây là chặng dừng chân đầu tiên của gia đình Ngọ sau khi di cư từ Hà Nội vào cái năm lịch sử 1954. Sau thời gian ngắn ngủi đó , gia đình Ngọ di chuyển vào Sai Gon . Khi chia tay với các bạn trong lớp , Ngọ có căn dăn các bạn gái của Ngọ đừng cho anh địa chỉ ở Sai Gòn của Ngọ sau này . Tình cảm anh dành cho Ngọ rõ ràng quá , mọi người đều biết ! Người ta thường nói có nhiều chữ “ngờ “ mà không ai từng học bao giờ ! Khoảng một thời gian ngắn sau , một hay hai năm là nhiều , ( Ngọ không nhớ rõ ) mùa hè năm đó , anh đã gặp lại Ngọ trong nhà sách Khai Trí trên đường Lê Lợi !!! Sau này anh giải thích rằng , sau khi Ngọ đi , mùa hè nào anh cũng vào Sai Gon và đến nhà sách nổi tiếng này vì anh biết hầu hết học sinh , sinh viên Sai Gon đều đến đây mua sách – một món ăn không thể thiếu được của người đi học – ! Và “ chắc chắn anh sẽ gặp được Ngọ nếu Ngọ còn đi học “ ! Ngọ chỉ biết sửng sốt , vô cùng sửng sốt ! Rồi anh xin Ngọ cho phép anh được về thăm gia đình Ngọ . Ngọ đưa anh về thăm gia đinh , giới thiệu với mọi người , anh từ Đà Nẵng được nghỉ hè vào Sai Gon chơi …thế thôi … Nhưng trong thâm tâm , Ngọ vô cùng luống cuống , vì vậy Ngọ không có vẻ gì là ân cần với anh cả . Ngọ nhớ từ hôm đó , một câu mà thường xuyên , Ngọ nói với anh để nhắc nhở anh , rằng : “ gia đình Ngọ nghiêm khắc lắm ! “ Ngọ thật sự lo lắng dù gia đình : Mẹ và anh chị , chưa bao giờ mắng mỏ , la rầy Ngọ về việc này . Nhưng ở một nữ sinh 14, 15 tuổi đầu – vào cái thời đó – , Ngọ còn biết làm gì hơn nữa ? Mùa hè năm sau , anh lại vào thăm Ngọ … Ngọ đối xử với anh vẫn bằng tình cảm dè dặt , luống cuống , lo âu , không có gì là ân cần hay đậm đà hơn…Mùa hè năm sau nữa , anh trở lại , báo tin anh đã dọn vào Sai Gon và đã nhờ người xin chuyển trường vào hoc tại C.V. A . Thật là một tin động trời ! Đến đây, Ngọ hiểu ra anh liều lĩnh quá! Anh chỉ hơn Ngọ một tuổi thôi , lúc đó anh khoảng 16,17 , sao anh có thể làm chuyện liều lĩnh , táo bạo như vậy! Anh dám bỏ mẹ anh ở lại Đà Nẵng ! Anh là con trai út nhưng hiện tại anh lại là người con trai duy nhất sống bên cạnh bà . Rồi sau đó thì sao? Tình cảm nơi Ngọ vẫn là dè dặt , lo âu , nhắc nhở: gia đình Ngọ nghiêm khắc lắm ! Mùa hè lại tới …Một hôm , anh dẫn người anh lớn của anh – đang làm việc ở Huế – xin được “ hầu chuyện “ mẹ của Ngọ! Một chuyện động trời khác nữa ! !!
Ngọ không biết câu chuyên ra sao . Nhưng sau đó , mẹ bảo Ngọ rằng :” Con còn nhỏ lắm , phải lo hoc hành !…” Anh ở lại với C. V. A một năm sau đó nữa rồi anh phải trở về quê nhà ! Một chuyện không thể tránh được ! Ngọ biết anh buồn! Vẫn chỉ qua đôi mắt u buồn , vẻ mặt trầm mặc của anh mà Ngọ hiểu đươc , không cần đến những lời nói hay giải thích . Ngọ thấy tội ngiệp cho anh vì cứ phải dọn tới dọn lui , nhưng biết làm sao hơn ?
Sau khi trở về quê nhà , mùa hè năm đó và tất cả những mùa hè năm sau nữa , anh vẫn có mặt tại Sai Gon để thăm Ngọ…Nhưng nếu chỉ có thế thôi,
Ngọ sẽ không thấy lòng mình bị day dứt nhiều …vì Ngọ cho rằng anh sẵn sàng tha thứ cho Ngọ – người đã gây ra cho anh nhiều khổ luỵ – Ngọ tin rằng anh cũng biết câu : người ta có duyên mà không có nợ thì đâu có thể sống với nhau !? Vậy mà anh đã không chịu thua ngay từ lúc đó . Năm 1974, khi Đà Nẵng mất vào tay Việt Công , anh vào Sai Gon , nhờ Ngọ thuê cho anh một căn phòng , giải thích rằng : anh đi lạc gia đình nên vào đây !!! .Ngọ không biết gọi đây là biến cố gì nữa ?! Ngọ nhờ chị L. –một người bạn thân , đôi lần đã gặp anh tại nhà Ngọ – thuê nhà cho anh vì Ngọ đâu có rành việc này . Chị L. nói chị có căn gác lửng phía sau nhà , anh có thể ở tạm . Chị L. và Ngọ đồng ý với nhau : không thể có chuyện “ đi lac “ như vậy được . Nhưng , một lần nữa , lại biết làm sao ?! Không may , sau đó, 1975 , Sai Gon cũng lại “thất thủ” ! Anh phải trở về quê nhà . Vì tội “ chạy theo nguỵ “ , anh không được dạy học nữa ! Anh bị thất nghiệp từ đó ! Sự thất nghiệp này không cản trở anh có mặt tại Sai Gon hàng năm để thăm Ngọ . Câu nói “ Gia đình Ngọ nghiêm khắc lắm “ khi trước nay được thay thế bằng câu :” để làm gì nữa …” mỗi khi anh muốn Ngọ làm cho anh điều này điều khác . Tuy nhiên , nhiều năm tháng qua đi , hình ảnh anh , gầy , cao , ngồi thu hình trong 1 góc salon mỗi khi đến thăm Ngọ , lặng lẽ nhiều hơn nói và , nhất là đôi mắt buồn bã của anh, đã làm Ngọ hiểu ra tình yêu anh dành cho Ngọ thật là lớn lao , thật là bền bỉ biết bao !!! Thế mà Ngọ chỉ gây ra cho anh biết bao nhiêu trắc trở , buồn rầu , thất vọng , kể cả những bất đắc chí trong cuộc đời của anh!
Năm 1981 , một lần vào thăm Ngọ , Ngọ cho anh biết rất có thể Ngọ và phần gia đình còn lại sẽ được bảo lãnh ra đi khỏi nước . Anh nói là : anh không thể sống ở đây như thế này , anh cũng sẽ phải đi , không đi chính thức như Ngọ đươc, nhưng mẹ anh đã cho anh một số vàng để dùng vào việc này . Khi anh ra về , Ngọ tiễn anh ra cổng như mọi khi , mở cánh cổng ra , – Ngọ nhớ như in vì sau này , cái năm 1982 liền ngay sau đó , Ngọ ôn lại sự việc – anh đã nắm tay Ngọ , nói rằng : “ Dù em ở đâu , anh vẫn yêu em như ngày xưa …” C. ơi , chỉ cái năm 1982 ngay sau đó , Ngọ mới biết câu nói đó là câu nói sau cùng anh đã nói với Ngọ !!! Anh có linh tính gì không mà nói với Ngọ một câu như thế? Năm sau , 1982, anh không trở lại Sai Gon vào cái ngày anh đã nói , cũng vào thời gian này một chuyến xe lửa Nam-Bắc gặp nạn , bị lật đổ , nhiều người chêt, xe lửa lại là phương tiên duy nhất đưa anh vào Sai Gon . Ngọ và chị L. rất lo lắng vì sợ anh có mặt trên chuyến tầu này . Chị L. chạy đôn đáo để hỏi thăm tin tức , nhưng đâu có dễ gì ở vào thời sau 1975 , và nhất là giữa hai miền xa cách như thế ! Nhưng , định mệnh , định mệnh đã xuất hiên , đưa đẩy anh biết Ngọ – chỉ trong vòng ba tháng , và để “ anh theo ngọ về “ suốt cả cuộc đời anh ! Định mệnh , hôm đó , đã lại xuất hiện , đưa đẩy chị L. biết hung tin về anh : anh không có mặt trên chuyến tầu gặp tai nạn , anh đã từ trần vì bị tetanus ! C. ơi, anh đã ra đi ở tuổi 43 , anh còn quá trẻ . Ngọ không bao giờ nghĩ ra đươc cuộc đời anh lại quá ngắn như thế !
C. ơi , Ngọ đã ở đây . Ngọ sẽ không bao giờ còn được gặp anh tại đây hay ở bất cứ nơi nào như lời nói của anh nữa !
Năm 2001 , sau 16 năm xa quê , Ngọ về thăm Sai Gon . Ngọ đã lấy một tour ngắn từ Sai Gon chủ yếu đi thăm ba tỉnh : Đà Nẵng , quê hương của anh và cũng là nơi Ngọ đã hoc ba tháng Ở ngôi trường đinh mênh ấy! Ngọ năn nỉ bác tà i xe bus chạy qua trường , và từ trên xe , Ngọ đã chụp được ngôi trường này .Cây phượng trong sân trường còn vương lại những nhánh hoa đỏ muộn màng , làm nhói đau con tim . Hội An và Huế , hai nơi mà Ngọ biết chắc chắn anh đã từng đặt chân đến nhiều lần . Nhất là Huế , anh đã học ba năm sau cùng của bậc TH Đệ nhị cấp : Trường Quốc hoc Huế ; sau đó là ba hay bốn năm Trường Đại hoc Sư phạm Huế . Ngọ đã đến thăm tất cả những nơi này , cả con sông Hương chảy ngang trước cổng trường , với Ngự Bình , chùa Thiên Mụ…May mắn hơn nữa xe bus đã chạy qua bãi biển Lăng Cô , nơi lớp đệ luc của chúng ta đã được nhà trường cho đi cắm trại . Ngọ nghĩ mình rất được may vì chỉ trong ba tháng mà cũng được biết một bãi biển đẹp nổi tiếng như thế . Ở mỗi nơi dừng chân , Ngọ cứ có cảm tưởng đâu đâu cũng có bước chân anh : từ chợ Đông Ba , cầu Tràng Tiền , ghế đá bên bờ sông Hương …
Rồi lòng thầm nhủ mong sao linh hồn anh chứng giám cho sự có mặt của Ngọ hôm nay chỉ cốt đem lòng thành đền đáp lại muôn vàn khổ đau Ngọ đã gây ra cho anh …
Nơi cõi an nhiên , thanh bình và vĩnh cửu đó xin anh hiểu cho rằng đã không ít lần Ngọ tự trách mình về thái độ khờ khạo , không biết tự chủ đời mình trước tình yêu rộng lớn , thiết tha , chung thuỷ của anh .
Cali 10-2009
“Bắc kỳ của anh”

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.

Paid Links