Ngày Rời Sài Gòn

Buổi trưa 30 tháng tư, 1975, mình thấy mọi người lục đục đi qua đi lại, bố mình thì lên phòng, gọi điện thoại hết người này, tới người kia, mọi người có vẻ quan trọng lắm . Mình leo lên sân thượng nhìn mung lung, dưới đường thật vắng lặng, trên trời, những chiếc trực thăng bay lung tung, khắp mọi nơi. Mình cũng hoang man, nhưng không biết về chuyện gì . Mình nghe mẹ mình gọi có vẻ hốt hoảng… “sao con không lo soạn đồ coi có gì đem đi được thì đem, mình sẽ đi xa”.

Mình trèo xuống nhà, mọi người đang ngồi ngoài ghế sa lông, bà mình thì đang khóc lóc với những cháu và bố cùng cô Tâm. Mình hỏi mẹ mình bà và cô Tâm có đi với mình không. Chị Trâm mình cũng sụt sịt gần đó .

Mình mới biết ra là bố mình đã quyết định đi khỏi Sài Gòn với ông hàng xóm, ông ta làm cho hãng dầu hỏa Esso thì phải, con ông ta là bạn học của chị Trâm, anh này có vẻ thích chị Trâm lắm . Gia đình ông hàng xóm giỏi tiếng Tây, nhưng không biết nhiều về nước Mỹ mà bố mình đã đi Mỹ nhiều lần, ông ta mong rằng hai gia đình sẽ giúp đỡ lẫn nhau khi qua được đất Mỹ này . Ông ta có bạn là Hạm Trưởng chiếc tàu HQ1 và được biết rằng mọi chiến hạm sẽ rời bến Bạch Đằng đêm nay. Bố mình gọi bạn bố để coi họ có đường đi bằng máy bay hay không vì Mỹ sẽ đón những người làm lớn như bố mình và bạn bè bố . Bạn bố vẫn chờ đợi mà không có một tin tức mới lạ gì cả . Sau này bố mình có nói, người bạn thân bố mình gọi có nói rằng, “mạnh ai nấy đi, số hạn thì trong tay trời”. Vì thế bố mình quyết định ra đi cùng gia đình hàng xóm .

bà nội

Bà mình khóc vì biết rằng phải xa lìa con cháu mình, sẽ phải xa thằng Luân vì nó sẽ không còn ở lại đọc truyện Kiều cho bà nó nghe nữa, bà không thể đi được với gia đình vì đứa con gái độc nhất, cô Tâm, đòi ở lại để chờ đợi một người tình nào đó, có thể cô nghĩ cô sẽ được ở căn nhà to này với người cô yêu, nhiều lúc mình nghĩ con gái thỉnh thoảng mu muội vì tình cảm . Có một điều, không ai ngăn cản cô ta cả, mẹ thì thương con không chồng, cô đơn, nghĩ rằng ở lại thì lo được cho con gái, nhưng không nghĩ ra là có thể là một gánh nặng cho con mình khi về già .

Số trời, như mọi người thường nói, mình ngồi cạnh bà mình, mình hỏi sao bà không đi với con, mùi trầu của bà mình vẫn nhớ tới bây giờ, bà nắm tay mình, chỉ biết khóc mà thôi, tất cả mọi đứa cháu đều thút thít, mình nhìn cô Tâm mặt cứ trơ ra, mình giận lắm nhưng mình không biết tại sao cô ta nằng nặc không đi. Chiều tới, mình xách cái TV nhỏ mà bố mình mua từ Mỹ và lên đường cùng gia đình ra bến Bạch Đằng, mình đã quên đôi dày suede đầu tày, gót cao mà mẹ mình đã mua cho mình dịp Tết, mình thích nó lắm, nhưng lại quên. Mọi người leo lên xe Falcon của bố, gia đình ông hàng xóm đã chờ đằng trước trong xe họ rồi . Khóc lóc chia tay với bà và cô Tâm, vĩnh biệt căn nhà Trương Minh Giảng, không biết bao giờ mình sẽ gặp lại ?

Trên đường ra khỏi ngõ, chú Phách và anh Quỳnh lái xe gắn máy đi vào, bố quay cửa kiếng xuống và hỏi mấy người muốn đi chung hay không, họ đồng lòng và mọi người cùng nhau ra bến Bạch Đằng . Bây giờ là giờ giới nghiêm, không ai được đi ra đường cả, bố mình ghé ngang qua tiệm bán xe đạp Thịnh Phát để đổi tiền, nhưng bà ta không muốn đổi vì bố mình không cho bà ta biết cách đi Mỹ, mình không hiểu tại sao. Như mình, mình sẽ cứ nói ra bến Bạch Đằng rồi mạnh ai nấy lên tàu, nhưng mình nghĩ bố mình sợ không đủ chỗ . Đi qua trường đại học Vạn Hạnh, tối muốn bố mình đậu lại cho mình chạy vào ngõ để báo cho thằng bạn trong trường CVA, Phúc, cách đi, nó thèm đi Mỹ lắm, nó học gò để sửa soạn cho những học bổng qua Mỹ này, chăm lắm . Nhưng mình quá nhỏ, cảm thấy không điều kiện và không muốn làm phiền chuyện quan trọng của người lớn, nhất là nhiều người lớn khác đang chờ trong lo âu, hoang man. Xe đi qua, nhìn vào ngõ Vạn Hạnh vắng vẻ, yên lặng và khấn phật cho Phúc biết cách đi Mỹ này .

Bố mình đưa hết tiền mặt cho chú Mình đem về cho vợ chú, Brigitte, gốc Pháp, cô có thể đi bất cứ lúc nào …

Chiều tờ mờ tối, gia đình mình tới bến Hải Quân đậu tàu chiến hạm để rời Sài Gòn . Đứng ngoài cổng nhìn vào, đã có cả ngàn người đang chờ đợi . Gia đình mình không được vào cổng vì người gác cổng có lịnh không cho ai vào . Mọi người đang lo âu thì chú Phách đã tới và may mắn như thế nào, người chỉ huy gác cổng quen biết hoặc nể tiếng Du Tử Lê cho mọi người trong gia đình chú Lê vào. Gia đình mình vội vã xách túi hàng trang đi vào . Mình thấy có một anh chàng trai trẻ, lái chiếc xe gắn máy, quăng trên lề đường, chạy vội vào đám gia đình mình, làm bộ xách túi dùm đứa em gái nhỏ, con Anh . Gia đình mình cũng chẳng tố cáo làm gì, cho ai vào được thì may người đó ,  anh ta len lỏi và biến mất trong đám đông đang ngồi, nằm, đứng đợi chờ giờ leo lên những chiết tàu chiến hạm cao vô cùng . Và gia đình mình sắp sửa và sẽ được đi khỏi Sài Gòn, không biết về đâu, nhưng sẽ đi.

bến bạch đằng

Gia đình mình ngồi chờ trước chiến hạm HQ1, đó là chiếc tàu được chỉ định bởi bác hàng xóm, mình nhìn quanh quẩn, mình cũng chẳng biết gia đình bác đã đi đâu. Trời đã tờ mờ tối, hình như mọi người được phép lên tàu, mọi người chạy vội ra chiếc tàu của mình và leo lên… Người đi cầu thang, người leo thang dây ở thành tàu, hỗn độn và hoang man. Mẹ mình không leo được thành tàu, gia đình mình đi lên bằng cầu thang, chòng chành nhưng rồi mọi người cũng lên được cả . Chú Phách và anh Quỳnh đã biến mất khi lên tàu .

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *