HQ1

Chiều tối 30/4/1975 gia đình mình tới bến Hải Quân đậu tàu chiến hạm để rời Sài Gòn . 

Mọi người phải chờ cho hạm trưởng tới mới được lên tầu, nhưng mọi người bắt đầu lo âu và hoảng hốt khi trời bắt đầu tối . Tất cả mọi người lao tới thành tầu, mạnh ai nấy leo, mặc dù tầu có cầu thang dây cho mọi người lên, nhưng nhiều người leo vội lên bằng dây, sợ không có chỗ . Mình có nhớ hai chiếc tầu đậu song song với nhau, mọi người leo vội qua chiếc tầu ngoài để được đi trước . Chú Lê dặn mọi người ở lại tầu trong, vì nó là HQ1, chiếc tầu sẽ dẫn đầu hạm đội ra khơi . Chúng mình cùng chị em nhỏ và bố mẹ cũng lên tầu bằng cầu thang dây vì ai cũng có tay sách nách mang . Cầu thang dây thật tình là khó đi, nó chòng chành, người nào khỏe thì leo dây thừng lên thành tầu lẹ hơn.

Tối đen như mực, những chiếc tầu lẳng lặng ra đi trong đêm tối . Mình nhìn trong bến Bạch Đằng, đèn vàng sáng trưng, mình có nghe tiếng súng nổ, nhưng không biết của mình hay của VC. Mọi người nhìn nhau lo âu, không biết có đi được ra khỏi sông Saigon để tới biển hay không.

Trên HQ1, tới giờ ăn tối, mọi người được cơm trắng và nước mắm, mình không ăn được nước mắm nguyên chất, mẹ mình không biết làm sao, lấy được cho mình một lon gi-go trong đó có nước và mì trộn cơm, ăn ngon hơn. Tính mình thì lì, thà nhịn đói còn hơn ăn đồ mình không thích, mẹ mình hay sợ mình đói nên lúc nào cũng lo đồ mình thích cho mình ăn. Mình không thấy chú Phách và anh Quỳnh đâu cả, à, anh Quỳnh là bác sĩ mà lại thích chị Trâm nhà mình, chị mình không chịu, nhưng anh cũng mong rằng kỳ này sang Mỹ, anh ta sẽ có dịp may với bà chị khó tính này .

HQ1

Thiệt ra, gia đình mình không ở HQ1 được lâu, trời tối như mực, chiếc tàu lủi và bờ sông, mọi người hoảng hốt, trên loa mọi người nghe được thuyền trưởng chấn an mọi người sẽ có tàu khác tới giúp và kéo ra, HQ1 quá đông người, máy bị hư nên không đi được, HQ801 tới cạnh và kéo HQ1 ra, cầu thang được bắt qua và mọi người lẹ chân lẹ tay đi vội qua HQ801, trong đó có gia đình mình. Không ai biết chú Phách và anh Quỳnh không qua, vì họ biết rằng, HQ1 không bị hư gì cả, chỉ muốn bớt người qua tàu khác mà thôi vì không đủ lương thực . Chẳng ai nói cho bố mình biết, hấp tấp, lẹ chân, lẹ tay nhảy qua HQ801, tàu đổ bộ của quân lực VNCH. Người ta hay nói “số ăn mày”, đúng là khi gia đình mình qua tàu HQ801. 

HQ801 là tầu đổ bộ, đằng trước há mồm cho lính đi xuống biển, gia đình mình lên trễ nên phải ở ngay cái cổng, mùi hôi của nước đái và cứt làm mẹ mình bịnh luôn. Mỗi lần tầu đi mình nhìn thấy nước biển đánh qua khe cổng và xóc kinh hoàng, ai bị say sóng chắc kỳ này bị nặng.

HQ801

Chú Phách rất tốt, quen với người hạm trưởng và xin cho gia đình mình qua, đêm hôm sau, tầu HQ1 và HQ801 được gặp nhau một lần nữa ngoài khơi. Hai thuyền trưởng chỉ định cặp nhau chỉ cho một vài gia đình qua lại HQ1, và trong đó có gia đình mình. Trời tối như mực, mẹ mình quá yếu vì bị say sóng, khi đi qua cầu và rớt xuống biển, mọi người la ỏm tỏi, thành cấu quá cao, mình trẻ cỏ rớt chắc cũng không sống nổi. Hai thành tầu đập vào nhau nhưng có những cục cao su lớn giữa hai thành tầu ngăn chặn. Cả nhà khóc không biết mẹ đâu, thì có người la to “bả móc được vào phao rồi kìa”, mẹ mình không biết bơi, mọi người kéo mẹ lên, mừng quá, mình chạy ra mẹ, mẹ thều thào, mắt bầm tím “cái áo da trắng của mẹ đâu?”, mình chaỵ ra thành tầu nhìn xuống biển đen thâm thẩm, cái áo da trắng của mẹ trôi về đắng sau tầu rồi chìm xuống từ từ. Sau này mình mới biết, vàng lá của mẹ được khâu trong đó. Mẹ nói “của đi thay người con ạ”. Thiệt ra mình không biết về tiền bạc, mình chỉ mừng mẹ mình được kéo lên và còn với mình. Cái lạ là một người yếu đuối như mẹ, không biết bơi, té từ trên tầu cao, không bị gì. Mẹ nói mẹ tưởng chết rồi, tay chân quơ tùm lum trong biển tối thì lại móc được vào cái phao họ quăng xuống ở nách, người như bất tỉnh và được kéo lên. Nếu không tin vào trời độ thì không còn gì để nói.

Mình cám ơn chú Phách đã cố giúp gia đình mình. Sáng hôm sau, lên thành tầu, trời mưa tầm tã, mình nhìn về nước Việt Nam nhưng không biết hướng nào, mông lung, chợt chảy nước mắt, hết rồi CVA, không gặp bạn bè nữa, tầu vẫn lướt biển mà đi xa thêm, mình mong bà nội, bà cô, bạn bè còn lại được an toàn.

di tản 1975

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *